Tôi về Ninh Thuận vào một ngày nắng. Vùng đất ấy chào đón tôi bằng cái nóng “tê người”. Ấy vậy nhưng xứ sở“Nắng như rang, gió như phan” (Phan Rang) gắn liền với cát, nắng nóng và miền sỏi đá vẫn giữ nguyên nét đẹp nguyên sơ, biển xanh cát trắng. Vùng đất tưởng như hanh hao vì nắng vì gió nhưng chính cái nắng, cái gió ấy tạo nên nét duyên cho vùng đất này.
Những bờ biển trải dài, những cánh đồng muối trắng, những hạt muối vẫn rèn mình dưới nắng; đồi cát vẫn mịn màng vuốt ve bàn chân; những cung đường uốn lượn quanh biển; những lễ hội vẫn rộn rã với bao lời ca, điệu múa làm xao lòng bao lữ khách… Suốt hành trình, từng cơn gió thổi bạt vào tai mang theo hương vị mặn nồng của biển.
Tôi đến thăm làng gốm Bàu Trúc cách trung tâm TP. Phan Rang 10km về phía nam để hiểu trọn vẹn hơn về cuộc sống, về một nền văn hóa Chăm đặc sắc. Bàu Trúc là làng gốm cổ nhất Đông Nam Á, nổi tiếng với sản phẩm gốm thủ công và kỹ thuật nung gốm độc đáo mang đậm nét văn hóa Chăm. Gốm Bàu Trúc được ngợi ca như một sản phẩm “ấm bàn tay con người” bởi sản phẩm được nắn và tạo hình hoàn toàn bằng tay, không dùng bàn xoay.
Tôi ghé tháp Po Klong Garai - được ví von là cụm tháp “ba nhất”: đẹp nhất, nguyên vẹn nhất và nhiều lễ hội nhất trong năm. Nơi đây gần như còn lưu giữ nguyên vẹn hệ thống tháp Chăm xây dựng trong nhiều thế kỷ trước. Tháp vẫn hiên ngang giữa đất trời, thách thức cùng nắng, hòa ca cùng gió, gợi về một nền văn hóa cổ xưa. Đi bộ dọc theo bãi biển Ninh Chữ - con đường ven biển được chính thức khởi công năm 2009, cảm giác thích thú với vẻ đẹp hoang sơ, thuần khiết ở nơi đây. Gió biển mát rượi, nước xanh lấp lánh những hạt nắng thủy tinh, thi thoảng bắt gặp những chiếc thuyền của ngư dân giăng lưới đánh cá. Biển Ninh Chữ sóng chỉ lăn tăn, nhẹ nhàng. Sóng ở đây không lớn, nước trong xanh, thích hợp cho việc bơi lặn hay thám hiểm thủy cung...
Có nhiều lý do để người ta dành tình cảm sâu đậm cho một vùng đất. Tôi cũng có lý do riêng. Những hình ảnh có đẹp đến đâu đi chăng nữa, sao trọn vẹn bằng một lần đến với nơi đây. Không chỉ thiên nhiên tuyệt đẹp, hoang sơ mà chính nét đôn hậu, chân tình của những con người nơi đây đã khiến tôi yêu vùng đất này. Nhớ về Ninh Thuận, tôi vẫn nhớ mãi một mùa nắng, loang lổ những ký ức về tuổi thơ chân trần đi trên đất.
Nguồn: Báo Khánh Hòa Online